Vũ trụ là một cá thể sống, có linh hồn và thể xác.
Linh hồn đó chính là Thượng đế vĩ đại-Đức Đại Từ phụ, Đại Linh quang của chúng
ta.
Thượng đế là linh hồn duy nhất (mang tính bao trùm)
trong Vũ trụ.
Vũ trụ có bao nhiêu thế giới vật chất, ở các dạng vật
chất khác nhau, thì ở đó có linh hồn hồn ngự trị, tức Thượng đế ngự trị. Như
vậy, Người có mặt khắp nơi, và ở mọi nơi có sinh linh. Như đã nói, tổng thể vật
chất bao gồm các vật chất tạo nên, tổng thể bao gồm các cá thể. Thượng đế cũng
vậy, là tổng thể của các cá thể gộp lại. Có nghĩa Người bao gồm tất cả chúng ta
và các sinh linh khác.
Chúng ta “tạo thành” và là một phần của Người. Người
là chúng ta, chúng ta là
Người. Giống như cơ thể vậy, đầu, chân, tay tạo thành
thể xác, là phần thể xác.
Nhưng phải hiểu rõ: Có sự tồn tại mang tính tương đối
ở đây. Đó là: Thượng đế là trung tâm linh quang của Vũ trụ, là linh hồn vĩ đại,
chỉ đạo toàn Vũ trụ. Linh hồn chúng ta là những phần tử vật chất nằm trong khối
linh quang đó, chứ cá thể ta không phải là một khối (tức Thượng đế). Cách nói
“Thượng đế là ta, ta là Thượng đế” là cách nói trừu tượng mà thôi. Có nghĩa,
chúng ta là một bộ phận không thể thiếu của Thượng đế.
Thượng đế là một khối linh quang vĩ đại-linh hồn vĩ
đại. Về mặt tổ chức: Đó là tổng hợp một
khối vật chất siêu đẳng, gồm toàn thể các chuỗi hạt và sóng có các cấp chứa
thông tin trí tuệ vô biên của Tạo hoá.
(Đọc Nguyên Lý Trung Phương trong Trí Kinh, lý giải toàn bộ nguyên lý cấu tạo
vật chất, vũ trụ và linh hồn, chứng minh bằng khoa học vật lý lượng tử và định
lý lý thuyết Vũ trụ).
Về mặt hình dạng: Hình ảnh Thượng đế với sự bất tử là
hoàn mỹ, đẹp đẽ, sáng láng và hoàn thiện tuyệt vời; là hình ảnh của con người
khi đã phát triển hoàn thiện hoàn toàn vào thời kỳ cuối phổ giáo và tiến hoá
cuối cùng toàn nhân loại.
Với người trần gian, thì Người là vô hình vô ảnh.
Người bao bọc và ngự ở trung tâm Vũ trụ, là một vầng sáng hiền hoà nhất, tạo ra
sáng láng cho con người-vầng sáng đó có ở mỗi chúng ta, tiếp năng lượng sống
cho chúng ta, đó là trí tuệ của linh hồn sinh hoá luân hồi.
Thượng đế là một khối trí tuệ-một khối tư tưởng lớn.
Khối tư tưởng này ở cảnh gipí cao nhất, có sự huyền diệu linh thiêng và đẹp đẽ
hoàn mỹ nhất. Nên Người là chúa tể của mọi sự sáng tạo tốt đẹp. Tức là Người
tạo ra các khối hình tư tưởng, muốn gì có đó; do đó Người tạo ra cõi Trời
(Thượng Thiên) một thế giới tuyệt đẹp, hoàn mỹ nhất. Ở đó là thế giới đại đồng,
đại thiện, đại tría tuệ, minh triết-là Thiên đường vĩ đại, đẹp đẽ vô biên hư
không vô tận. Đây chính là tư tưởng mà Thượng đế truyền dạy cho các sinh linh,
con người. Người vạch ra con đường tiến hoá duy nhất để con người tiến hoá, để
phát triển nấc thang cao nhất về mặt xã hội vật chất, thể xác và linh hồn, là:
Xây dựng một thế giới đại đồng trên quả5 đất, con người tự hoàn thiện để trở về
với Thượng đế-đó là hình ảnh thực của Thượng đế.
Thượng đế từ tâm, đại lượng vô cùng. Người giáo hoá
nhân linh (con người) bằng các đạo giáo để con người hoàn thiện. Tuỳ từng giai
đoạn phát triển của con người trong lịch sử loài người, trong đó có tiến hoá về
mặt trí tuệ, tư tưởng, xã hội, vật chất, mà Người giáo hoá bằng các đạo giáo
khác nhau, tiến bộ theo Chân Lý của Người.
Bằng cách này hay cách khác, Người dạy con người về
điều đó: Cho các thiên thần (Thiên sứ) xuống đầu thai, hoặc trực tiếp chỉ bảo
loài người. Con người đấu tranh để tìm ra chân lý. Bản mặt sáng tối của tư
tưởng con người chưa tiến hoá hết, tạo ra thiện ác, tạo ra các tư tưởng khác
nhau, chính điều này làm cho thế giới
Loài người hỗn độn vô cùng. Nhưng theo thời gian lâu
dài, con người càng tiến hoá, nhận thức khoa học càng phát triển, trí tuệ thăng
tiến, xã hội hoàn thiện, thì Chân Lý ấy càng sáng rõ. Và theo qui luật tất yếu:
Con người sẽ đoàn kết thành một khối, và đến lúc hoàn mỹ thì trở về với Thượng
đế, cũng là xây dựng xong lý tưởng, Chân Lý thành hiện thực.
Thượng đế không hoàn toàn sáng tạo ra thế giới vật
chất (ở khái niệm toàn thể). Vì bản thân vật chất là cơ thể của Thượng đế, làm
sao mà Thượng đế tự tạo ra toàn bộ cơ thể mình?
Về mặt sáng tạo tuyệt đối, Thượng đế không tạo ra được chính mình, bởi
vì Đạin Vũ trụ từ hư vô mà thành, và Người là một phần của Đại Vũ trụ. Nhưng về
mặt sáng tạo tương đố, Thượng đế có thể tự cải tạo mình-và cải tạo là một phần
quan trọng của sự sáng tạo. Thượng đế cải tạo bản thân như chúng ta cải tạo bản
thân vậy: Như tự nâng cao trí tuệ, rèn luyện thể lực; thậm chí có thể làm mất
đi một phần thân thể và một phần linh hồn của mình.
Chúng ta là một phần nhỏ bé của Người, Người có thể
cải tạo được chúng ta. Người gia ân, phạt ác, giáo hoá con người (linh hồn và
thể xác) để con người hoàn thiện. Người còn cải tạo được thế giới tự nhiên hữu
hình vật chất thông qua tư tưởng và hành động của con người. Ở mức thượng thừa,
Người tạo ran các năng lực trong tự nhiên ( dồn mây, đuổi gió, tạo ra các tai
dị, hoặc làm biến ảo tự nhiên). Do đó: Chúng ta có thể gọi người là Đấng Sáng
tạo trong Vũ trụ của chúng ta; giống như con người: Có thể xây, trồng, cấy,
lạincó thể đập phá đi, tàn sát, lại có thể tạo ra mưa, gió nhân tạo; tạo ra các
con giống, giống cây trồng mới.
Vậy con người có tham gia sáng tạo thế giới không? Có.
Vậy con người là ai? Là một phần của Thượng đế. Vậy Thượng đế thông qua con
người cải tạo thế giới đấy thôi.
Phải nói rõ điều này: Thượng đế tạo ra con người được.
Con người thuộc về Thượng đế, cho nên Người có thể cải tạo và định được số phận
của con người, thông qua qui luật đặc biệt, huyền nhiệm của Người.
Người dùng sự siêu linh để điều chỉnh các vấn đề tồn
tại và phát triển của con người cho đúng với qui luật của tự nhiên, cũng chính
là đúng qui luật của đấng siêu minh Đại Thượng đế. Đó là: Cái tốt, cái đẹp, cái
thiện sẽ phát triển lên cao
( tính chung,
tất yếu). Người có thể tạo ra, điều chỉnh một số phận, một đời sống cụ thể của
một sinh linh, cho sinh linh đó tồn tại bao lâu, thì linh hồn trở về; gia ân,
phạt ác, xây dựng tác thành hay huỷ bỏ, phá hoại, tác động hoàn toàn đến vòng
quay luân hồi của các kiếp sinh linh trong quá trình tiến hoá trở về với Thượng
đế.
Vậy theo nghĩa hẹp này, Thượng đế tạo ra con người
(Theo nghĩa tạo ra quá trình luân chuyển của con người trong Vũ trụ, bằng sống,
chết, đầu thai, lên các cảnh giới khác nhau, tồn tại ở trần gian, cho đi các
thế giới khác, cho đầu thai ở các loài khác nhau. Gắn với quá trình ấy, con
người có các hình dạng, tố chất, tính dạng cấu tạo khác nhau, phù hợp với qui
luật tự nhiên của Đấng Sáng tạo và theo ý chí của Thượng đế. Như vậy, ở nghĩa
này, Thượng đế tạo ra con người và các sinh linh các loài khác.
Còn ở phần vật chất sơ đẳng như: Đất đá, kim loại, các
chất vô cơ…ở thể dạng vô tri so với con người, linh hồn của chúng tồn tại ở
dạng sơ khai, cấp độ phân tử-“ghi nhớ và suy nghĩ’ ở cấp phân tử, nguyên tử. Có thể nói ở thể dạng vô tri là không có
linh hồn? Nếu coi đó là dạng trí tuệ sơ khai.
Thượng đế có tác động thông qua sự sinh, sự diệt, sự
vận động của chúng; chúng là một phần cơ thể của Vũ trụ.
Là Đấng
siêu linh, nên Thượng đế nhận thức được toàn bộ những qui luật tự nhiên ( của
cơ thể, linh hồn mình-giống như con người nhận thức về bản thân vậy). Người
không có tính dợ đoán như con người, mà Người nắm được toàn bộ những sự biến
hoá, luân chuyển của quá khứ, hiện tại, tương lai Vũ trụ. Với Người, tương lai
là quá khứ, quá khứ là tương lai; hiện tại là tương lai hoặc quá khứ, vì không-thời gian tròn, chồng lấn lên nhau,
Vũ trụ vận động xoay tròn, Thượng đế bất tử trong toàn bộ không thời gian vô
cùng vô tận.
Cho nên các qui luật đó đảo lộn
hỗn hợp biến hoá khôn cùng. Cả không-thời gian thuộc về Người. Các khái niệm
hiện tại, tương lai, quá khứ chỉ là thứ nhận thức của con người mà thôi. Tạo
hoá vẫn vũ biến ảo, vô giới hạn.
Thế giới hiện tại của loài người
hôm nay, là hiện thực của Thượng đế tạo ra, trải qua ngàn đời từ lâu lắm rồi.
Trái đất này đã trải qua nhiều kiếp, không phải bây giờ chúng ta mới phấn đấu
xây dựng Đại Đồng, mà ở Vũ trụ này, đã hình thành các thế giới đó từ lâu lắm
rồi. Tức là Thượng đế đã hoàn thiện từ lâu lắm rồi về mặt xã hội loài người.
Trái đất của chúng ta là một trong vô số các quả đất có trong Vũ trụ này. Họ có
thể đi trước hoặc đi sau chúng ta. Nhưng Thượng đế không có thời gian, vì các
thể của thời gian, Thượng đế cùng tồn tại đồng thời và biến hoá vô lường vô
biên. Như vậy, ngay tại thời điểm mà chúng ta sẽ xây dựng thế giới đại
dodòng-lúc này, với Thượng đế thì Người đã có rồi! Và toàn bộ quá trình lịch sử
của con người trên trái đất này, Người biết rõ, hãy hiểu là Người tạo ra. Và đó
là điều bí ẩn của con người. Chỉ có các sứ giả của Người, hoặc người được khai
mở linh năng mới nhìn thấu được cả quá khứ, tương lai, hiện tại. Đó là những
người có khả năng ngoại cảm, tu hành đắc đạo, tu thiền đắc cách.
Điều
này còn có nghĩa: Với một con người và quá trình tiến hoá của anh ta từ các
kiếp khác nhau, Thượng đế đều biết rõ, và sắp đặt anh ta đi đúng qui luật của
Người. Người đang sở hữu chúng ta, đang nhìn thấy chúng ta ở mọi thời điểm và ở
lúc thế giới đại đồng.
Loài
người có thể đặt câu hỏi: Thượng đế có trước, hay con người có trước. Như đã
nói, con người có hai phần: linh hồn và xác phàm-đều là vật chất. Thượng đế
“chia” chính mình ra, trong đó có linh hồn con người. Vậy ở đây phải hiểu,
chúng ta-tức con người (linh hồn cụ thể hoặc theo nghĩa chung) cùng tồn tại và
bất tử cùng Thượng đế ở mọi thời gian. Có nghĩa, các thiên thần được tồn tại
cùng linh hồn gốc ngay từ đầu, trong tổ hợp Nguyên năng gốc. Linh hồn con người
phân hoá từ đó ra. Nếu nói được tái-tạo ra từ nguyên gốc là đúng. Ở nghĩa hiểu
này thì linh hồn con người được tạo ra theo các chiều kích không thời gian khác
nhau trong tiến hoá vận hành Vũ trụ. Nhưng nhấn mạnh điều này: Thượng đế tạo ra
linh hồn, thì Thượng đế có thể diệt vĩnh viễn linh hồn.
Ở đây
có một câu hỏi nữa: Vậy, khi Người thấy một con người trong toàn bộ quá trình
tiến hoá của linh hồn và thể xác như vậy, thì con người đó là một hay nhiều
người khác nhau? Xin nói ngay, đó chỉ là một con người duy nhất, gắn với qoàn
bộ quá trình tiến hoá. Ở các thời kiếp khác nhau, anh ta mang xác thân, tư
tưởng, trí tuệ, giới tính khác nhau, nhưng vẫn linh hồn “cũ” ấy. Linh hồn tiến
hoá giống như một đứa trẻ lớn dần lên; ở mỗi thời điểm, nó suy nghĩ, trí tuệ,
hình dáng, bộ mặt, hành động khác nhau, nhưng nó vẫn chỉ là linh hồn ấy. Có thể
hiểu anh A kiếp trước là nhà giáo, kiếp này là một nông dân, hoặc tiến hoá thay
đổi các nghề nghiệp khác…hoặc vào thời đại đồng, anh ta là một nhà tư tưởng,
hay giáo sư;
( hoặc sau này mãi mãi, anh ta tiến hoá trở
lại thành các hành tinh, hệ mặt trời, cao hơn là các Thiên hà, hay Vũ trụ mới…Đó
là hoàn tất quá trình tiến hoá của vật chất. Linh hồn đại thể tan rã nhỏ ra,
cho đến cấp vi mô, siêu vi mô, dưới cấp lượng tử hiện nay mà khoa học đã biết,
cho đến cấp dưới hạt quak, graviton là Nguyên hạt Trung Phương, rồi từ Nguyên
hạt này tạo ra tất cả, biến hoá thành tất cả; tiến hoá thành bé đến lớn, thành
lớn đến bé, thành Vũ trụ). ( Mới ).
Thượng
đế đã nắm rõ về số phận này.
Vậy số phận có phải là định sẵn không? Với
một quá trình dài dằng dặc hàng vạn năm ấy, là định sẵn. Với Thượng đế là định
sẵn, còn với con người là không định sẵn. Tại sao: Vì trong kiếp nghiệp cụ thể,
anh ta phải phấn đấu theo qui luật có sẵn ấy, và do tính chất tương đối của
quan hệ vật chất siêu đẳng với vật chất sơ đẳng, thì anh ta có thể làm biến đổi
một phần qui luật ấy, do tính biến đổi của quá trình nhân quả, tức là quá trình
biến hoá phát sinh phát triển và xâu chuỗi của các nguyên nhân, sự kiện, làm
hình thành các hệ biến quả của qui luật đồng thanh tương ứng, đồng khí tương
cầu-mà thực chất là sự sắp đặt có tính chất tự do của vật chất trong quá trình
chúng liên tục biến đổi, biến dị. Anh ta hoặc làm nhanh, hoặc làm chậm lại quá
trình tiến hoá của chính mình bằng các nghiệp quả do anh ta tạo ra. Vậy anh ta
có thể chủ động thay đổi con đường lịch sử ấy, giống như chọn đường đi về đích
vậy.
Thượng
đế khuyến khích phù âm tiếp sức cho điều đó theo hướng tiến bộ. Con đường duy
nhất là phấn đấu theo Chân Lý của Thượng đế, theo các đạo chân chính của Thượng
đế. (Ở đây, hiểu đạo-như một sự lựa chọn,
một con đường, hay một phương pháp để tiến hoá linh hồn, tuân theo định luật Vũ
trụ nhất định-tức Chân Lý và hướng tiến triển của con đường tiến lên ánh sáng
cao, cảnh giới cao, hoặc thế giới cao hơn).
Nên
nhớ: Qui luật nhân quả với phép gia ân phạt ác của Thượng đế không bỏ xót bất
cứ sinh linh nào trong cõi trần này. Mục đích là làm cho con người luân chuyển
tiến hoá.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét