* Đối với cái chết bình thường:
Tức là ốm, bệnh, rồi thể xác mãn, theo qui luật “thành-trụ-dị-dịêt”, thì đó là
cái chết được báo trước, con người có sự chuẩn bị tinh thần, cho dù không muốn
chết. Khi chết, linh hồn trút bỏ thể xác, theo các huyệt. Linh hồn sẽ bị một cú
sốc, có thể bị trì độn, tăm tối một thời gian.
Đối với các linh hồn được tu luyện và đạo hạnh, theo
đạo của Thượng đế, họ sẽ thấy đi qua một cái hầm (lỗ) tối tăm rất dài, sau đó
là thấy ánh sáng trong lành, có sắc tia “phóng xạ” hiền hoà chứ không sáng
trắng bạch hoặc sáng loá. Tại sao như thế? Linh hồn lúc đó là sóng điện, nó bị hút về phía trên cao, về khối
linh quang (Thượng đế). Nếu là linh hồn
tu đạo chính, thì lên cảnh giới thứ Năm trở lên. Các cảnh giới từ thứ Năm trở lên
gần trung tâm Vũ trụ-Tức Thượng đế vĩ đại-Nơi đó rất xa chúng ta, tính đến hàng
vạn năm ánh sáng. Nhưng có một con đường nhanh nhất, đó chính là các lỗ đen
trong Vũ trụ (hố đen). Lỗ đen là gì? Chính là các huyệt-kinh mạch của Vũ trụ, nơi
đây là đường dẫn sóng nhanh nhất, thậm chí sóng ánh sáng cũng bị hút vào đó.
Linh hồn sẽ thấy tối tăm, đi trong một đường hầm, hay đúng hơn là thấy mình bị
hút đi một cách không cưỡng được. Sau đó là thấy ánh sáng. Đó chính là ánh sáng
của Thượng đế chiếu dọi tới. Càng lên cảnh giới cao, ánh sáng đó càng rạng rỡ và
êm dịu.
Tất nhiên, sau đó linh hồn có thể trở về Hạ giới, đi
về, thường giáng xuống một cách bình thường không qua lỗ đen nữa. Tại sao phải
qua lỗ đen? Vì đó là con đường nhanh nhất để nhận ánh sáng của Thượng đế. Nếu
đi đường khác lâu hơn, thể vía dần tan rã mới thăng lên được. Sau khi tiếp nhận
ánh sáng, còn có nghĩa nhận thêm năng lượng của Thượng đế, đã thấu lý và siêu
thoát; linh hồn có thể giáng xuống Hạ giới, xem xét mọi thứ; thường thì linh hồn
quay về nhà, nhìn rõ mọi người bên xác mình chuẩn bị tang lễ, hoặc sau đó còn ở
nhà lâu, quyến luyến gia đình. Nhưng do đã được giải thoát, nên linh hồn thanh
thản tuyệt đối, chứ không đau khổ nữa. Sau đó, theo ý chí của Thượng đế, linh hồn
về đúng cảnh của mình.
Tất cả các linh hồn có tu đạo chính của Thượng đế, thường
thấy thế (trừ các trường hợp nói sau).
Đối với người không tu đạo, tu chưa đắc đạo: Tức là
anh ta chỉ sống tự nhiên theo cách của mình, theo số phận. Hoặc: Tu đạo nhưng có
quá nhiều nghiệp quả, thể vía nặng nề. Hoặc: Những kẻ có tội ác, những người chết
đột ngột không đạo, tự tử. ( Những người chết đột ngột, nhưng đã biết Chân lý,
trì niệm từ trước thì vẫn đắc đạo, siêu thoát, có thể chậm hơn người thường, nhưng
anh ta nhanh chóng xác định được tình thế và vui vẻ siêu thoát).
Tất cả các hạng người này, do thể vía nặng, không đủ mức
tự thăng đến chỗ lỗ đen, nên không qua lỗ đen. Khi vừa chết xong, họ thấy mình
thoát ra khỏi thể xác, đứng bên, hoặc thì đứng “lơ lửng” trong không gian cạnh
xác chết (trần nhà, trên cửa sổ). Họ nhìn rõ xác chết, cũng như những gì diễn
ra xung quanh đó, tự thấy mình nghe được mọi âm thanh, lời nói từ xa, có thể đi
xuyên qua sắt, tường (vì họ đã là một loại sóng). Khi anh ta xác định được tình
trạng “chết” của bản thân, anh ta rất hoảng hốt. Do sức hút ánh sáng (năng lượng)
từ bên ngoài, một cách không cưỡng được, có thể anh ta bắt đầu đi ra khỏi phòng,
đi lang thang, có thể người thân đã quá cố của anh ta tìm đến, nói chuyện với
anh ta, hoặc anh ta muốn đi xem. Ở Đông có thể sang Tây bán cầu một cách nhanh
chóng! Anh ta nhìn thấy, hiểu được người đang sống nghĩ gì. Anh ta có thể tìm cách
gọi hoặc tiếp cận một ai đó (người sống), nhưng họ không hề biết đến sự có mặt
của anh ta. Anh ta sẽ thấy ngạc nhiên về điều này!
Nên nhớ: Lúc này, linh hồn giữ nguyên bản chất đặc điểm,
tính cách và hình dáng như người còn sống. Tại sao lại mang hình dạng người sống,
vì linh hồn biết về một hình thể tự nhiên quá cũ của mình, chính cơ thể mình,
anh ta còn mang theo thể vía của mình, chính là mình, nên anh ta “ tạo” ra một
bản thân hình ảnh mình. Sau đó anh ta còn ngạc nhiên thấy rằng, anh ta có thể hình
dung được ( tạo ra) được một hình ảnh trong tâm tưởng (ví dụ: anh ta nghĩ có một
ngôi nhà to, anh ta sẽ thấy ngôi nhà trong đầu rất rõ, nó ngay trước mắt anh
ta). Nhưng trí năng này đòi hỏi một tư duy, nên linh hồn chưa giải thoát thường
“luẩn quẩn” với những khát vọng dày vò đang đè nặng lên, do thể vía đòi hỏi. Việc
đau đớn nhất, có thể khiến linh hồn phát khùng lên, đó là việc anh ta tiếc nuối,
luyến tiếc cuộc sống trần gian, với tất cả những gì của cuộc sống ấy, nhưng không
còn hy vọng, nên đau khổ.
Đó là các cảnh giới thấp: 1-2-3.
* Đối với các bậc chân tu, công đức lớn, thấu Chân lý
lớn và đắc đạo:
Một
là: Có Thiên xa của Thượng đế, có phái các sứ giả tinh binh đón đi thẳng lên Thượng
giới, không qua lỗ đen. Người như vậy lên Thượng giới ( cảnh Chín), hoặc ở cảnh
cực cao là cảnh Tám.
Hai là: Linh hồn thăng lên, do thể vật chất
rất đỗi thanh nhẹ, cao quí của mình, anh ta có thể lên đến cảnh Bảy, cảnh Tám.
Các đức Phật (các vị giác giả), các vị tôn giả, các vị thánh, các vị đạo hạnh đón.
Mở phép quần tiên đón rước ( Lời
Vua Cha giảng rõ thêm). Hoặc: Những người thân đã đắc đạo ở cảnh giới cao
xuống đón.
* Đối với các kẻ ác tội: Trước
kia, Thượng đế tạo ra địa ngục để nhốt tội đồ, những bọn có tội lớn, để trị tội
bọn này. Địa ngục lúc đó là một nơi giam giữ bọn tội đồ này. Vì việc giáo hoá bọn
chúng mất công lâu lắm, việc trừng trị bọn chúng không hết được nghiệp, lại còn
tạo ra sự oán thán đến hai lần, cho nên bọn chúng khi được thả ra, lâu giải thoát,
lại càng hung hăng trả thù, đánh phá người tốt, xúi bẩy kẻ ác, làm điều ác thêm.
Cho nên nước quỉ càng nhiều bọn tà ma ác quỉ dồn tụ về. Thượng đế thấy được điều
đó, nên mở lượng hoá sinh, lấy đức từ bi để giáo hoá nhân sinh, nên Cha chúng
ta đã cho đóng cửa địa ngục. Việc đóng
cửa địa ngục đã tạo ra các cuộc chiến tranh dã man vừa qua; bọn tà quỉ, các sao
ác sát đã giáng sinh, quần tụ thành các quốc gia, dân tộc và gây hoạ chiến
tranh đẫm máu! Tất yếu, theo qui luật, cái thiên thắng cái ác, đó là chân lý
bất biến, nên bọn chúng bị các thành phần thiện tính đánh bại, bị trừng trị
ngay trên Hạ giới! Sau đó, bằng ánh sáng cua ý chí, Thượng đế đã cho loài người
thấu hiểu hơn về lẽ sinh tồn, về hoà bình, về nhân sinh; tiếp tục giáo hoá
chúng sinh, phổ giáo để nhân loại tiến lên Thiên đường Hạ giới. Đó là qui luật.
Việc tuân theo qui luật đó là con đường và là điều kiện để tồn tại của loài
người. Việc nhận thức lại Chân Lý theo điều kiện mới là một điều rất cần thiết.
Ngày nay không còn địa ngục, nhưng bọn ác tội vẫn bị
các thần linh, các tướng, các đức Phật quản lý. Bọn tội lớn bị cho vào “Trường
giáo linh”-do Ta quản lý, có các binh tướng nhà Trời canh giữ. Ở đây, bọn chúng
được học hỏi để tiến hoá, bằng cách học hỏi các bài học để thấu đạt về Chân Lý
của Thượng đế, về các tri thức cần thiết để đầu thai. Các bọn khác ở các cảnh
giới thấp cũng đang tiếp tục học hỏi. Rồi khi trở lại Hạ giới đầu thai, họ lại
học lại trường học lớn nhất là Hạ giới và cuộc sống để tiến hoá không ngừng.
Bọn ác tội đặc biệt, bị các binh tướng giam lại, cho
vào các trường giáo linh, ăn mày ân đức của Đức Phật, các thần thánh, được ăn
của bố thí và phát lộc của dương gian để thấu đạo đức mới. Bọn chúng được các
thần Phật chở che, nhưng lại bị các vong linh tiến bộ chửi rủa, phân biệt đối
xử, ghét bỏ làm bọn chúng rất sợ hãi và xấu hổ, hổ thẹn và cải từ tà sang
chính.
Nơi đây qui tập các vong hồn lạc hãm, bọn xấu xa, ác
tội, do quyền năng của Thượng đế cai quản ( Ta), giáo hoá chúng, theo các nghi
lễ và bài học đặc biệt, để chúng mau siêu thoát; khi siêu thoát, chúng sẽ được
Thượng đế cho lên các cảnh giới bậc trung (4-5-6) để học hỏi, chuẩn bị đầu
thai, chứ không cho xuống các cảnh giới thấp nữa, vì thực ra bọn chúng đã biết
cải tà qui chính, vì đã được giáo dục và siêu thoát. Giáo linh là một chức năng
đặc biệt. Đó là cách nhanh nhất giúp linh hồn tiến hoá, làm thiên linh đỡ phức
tạp và lộn xộn, làm giảm các tai kiếp về sau cho các linh hồn. Đây là sự ân
sủng vĩ đại của Thượng đế cho loài người, mà không phải một đạo giáo nào cũng
có! Tất nhiên, bằng cách này, đã làm cho thế giới Hạ giới của tương lai bớt đau
khổ, nhanh tiến hoá đi đến Thiên đường Hạ giới, rồi lên Thiên đường Thượng
giới.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét