GIÁC NGỘ VÀ SIÊU THOÁT BẬC CAO


Lẽ ra vấn đề này Ta để cho học trò tự tu luyện rồi chứng ngộ, nhưng Ta nói ra để các vị biết đường mà tu cho tốt và tin tưởng ở con đường giác ngộ Chân lý. Nhưng Ta cấm học trò không khoe khoang với ai về việc đã thấy gì, được gì; phải tự mình tu, rồi cảm nhận, cấm kiêu căng.

Giác ngộ và siêu thoát cao cấp tại thế chỉ bằng cách tu luyện Huyền pháp-khai mở năng linh mới thấu được. Khi khai huệ nhãn, biết xuất thần, xuất hồn-vía lên cao, nhìn thấy mọi sự, thấu sự đời, soi lại lương tâm bản thể, sẽ sinh cảm giác như sau:
-Tất cả kinh sách của các tôn giáo, hay Pháp chúng ta trở lên thừa thãi, không cần thiết nữa hoặc không cần đọc nữa, nó chỉ là cái cần thiết nền tảng ban đầu cho việc tu tập mà thôi. Khi “bay” lên tận thiên hà xa xôi, thấy được Vũ trụ, thấy trái đất nhỏ bé đến vô hình, ta hòa nhập, chu du và hòa vào cái tĩnh lặng, tuyệt đối rộng lớn, toàn hợp với Vũ trụ-là Một-nhưng vẫn có trí tuệ riêng; có cảm giác ta mất cái tôi bản ngã riêng, cái tôi đó là cái tôi trong bản ngã chung của Vũ trụ, nhưng ta vẫn tồn tại, không mất cái riêng, vì mình vẫn còn ý thức. Lúc đó ta biết chắc rằng: Khi ta bỏ xác trần, thì ta như thế này, linh hồn ta bất tử, với khả năng thần thông thế này…Ta có ý chí riêng-là cá thể rất nhỏ trong mênh mông-hòa hẳn vào mênh mông của Tạo hóa. Ta là ta, cũng không phải là ta nữa. Ta nhìn rõ xác trần của ta-nó sẽ là cái áo ta sẽ cởi ra khi mãn kiếp. Ta có thể thấy các vong hồn, thần thánh, thậm chí được may mắn nhìn thấy Vua Cha vĩ đại, mới thấy cõi vô hình vĩ đại. Ta thấy mình có một sứ mệnh trong vũ trụ. Và chúng ta thấy, các qui luật cùng kinh sách thầy viết đúng như thế-nay trở lên thừa, vì đã thấu Đạo, giác ngộ hoàn toàn-đây là giác ngộ cao cấp.
Hóa ra, qui luật Vũ trụ vĩ đại thật, mọi sự sinh sinh hóa hóa, thoắt đến thoắt đi, luân hồi vô biên, biến ảo vô cùng; thấy rằng, sự thực là tất cả các đạo giáo cùng một gốc, cùng là dạy con người trở lên toàn giác đến thế này, tôn giáo không phải là cứu cánh cho con người, mà là cách, phương tiện để giúp con người đạt giác ngộ, thấy kính trọng các minh sư, thần thánh tiên phật đi trước chúng ta. Mọi kinh sách, cái pháp…đều là hình tướng, nhưng không có pháp, không có huyền pháp, thì người tu hành thường tu không đạt đạo. Biết rằng: Trái đất, thân xác người…là thể vật chất đậm đặc nhất, ô trọc nhất, linh hồn bất tử, và khi xuất hồn thấy rõ thể vía đen, xấu hôi trọc, hay trong sáng thanh cao là do tâm-tu xác-luyện ( mỗi tâm tu không đủ đắc Đạo, hay mỗi luyện xác không đủ đắc Đạo, mà phải tâm tu, xác luyện; còn tu hành không tâm tu, xác luyện tất không thành Đạo, dù có vào chùa, hay lên núi tu tiên cũng thế thôi), mới thấy tại sao phải ăn chay, thanh lọc cơ thể mới đắc pháp (chứ không phải cố tình ăn chay-chỉ là hình tướng). Chúng ta sẽ thấy, cái chợ đời hỗn tạp đáng thương (đáng thương chứ không đáng ghét), ta trung dung ngồi trên cái chợ đó, lặng ngắm quan sát, tách mình ra, thấy thanh thản vô biên, thương và sợ thói tham tàn và mọi trò đời đen bạc khác, vì nó vô nghĩa hoàn toàn với ta lúc này, ta không thiện, không ác, không tức, không ghen, không cần và không cần ai khen ngợi, không cần danh nổi, chả ghét kẻ ghét mình, nghe lời chê không ghét, nghe lời khen không mừng; đường còn dài lắm, đắc ngộ mới chỉ là bước đệm để thực hành Đạo mà thôi; sống bình thản và công bình đánh giá mọi sự một cách minh triết nhất, không có nghiêng lệch; ta thấy không cần gì cả, ta sợ cả sự ràng buộc của thế gian-thấy sự an lạc vĩnh cửu-hay đây chính là trạng thái Niết bàn của Đạo Phật, hay siêu thoát cao độ-tất nhiên là hoàn toàn không sợ phải chết nữa. Sợ sát sinh, vì thấy mọi vật đều có linh hồn; sợ làm bẩn hồng trần và xác thể mình…
Đây là trạng thái giác ngộ cao nhất, siêu thoát cao nhất, ứng với trình độ tu luyện cao cấp, gọi đó là thành Đạo. “Thành Đạo” chung cho mọi tôn giáo, mọi tu sỹ, đạo sỹ, nhà tu hành…
Nếu mãn kiếp, người tu đến bậc này sẽ thăng lên các cảnh giới rất cao, cúng chay hoàn toàn; các tín hữu biết mình sẽ đến đâu rồi…


Share:

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu trữ Blog

Translate