BẢN CHẤT CON NGƯỜI. KHOA HỌC TÂM LINH: II-SỐNG, CHẾT VÀ SỐ PHẬN




1-Thế nào là sống và chết?
Sự sống: Là sự vận hành của một cơ thể vật chất theo các qui luật sinh hoá. Đó là một sự tồn tại. Sự tồn tại đó ở dạng này hoặc dạng khác, nhưng ở đâu có linh hồn, thì ở đó có sự sống.
Thượng đế đã gieo sự sống xuống trái đất chúng ta theo một cơ duyên đặc biệt. Thượng đế sáng tạo ra con người, ban đầu từ thể vía, sau đó cấu tạo dần, làm thành cơ thể, thông qua rất nhiều phép biến hoá siêu linh. Chúng ta không phải thoát thai ra từ loài vật. Sự sống bao gồm sự tồn tại của linh hồn và thể xác. Chúng ta được gieo linh hồn xuống trái đất, rồi hình thành thể xác theo sự sáng tạo của Cha, hàng vạn năm mới thành như hình ảnh hôm nay.
Tất cả các sinh vật có trao đổi chất hữu cơ sinh hoá trong cơ thể đều có sự sống. Và tất nhiên có các loại linh hồn khác nhau, từ cấp thấp đến cấp cao. Loài người có linh hồn cao cấp nhất, mang hình ảnh của Thượng đế.
Các sinh vật có linh hồn theo trình độ phát triển của cấu trúc vật chất tạo nên chúng. Nghĩa là: Thượng đế tạo lên chúng làm sao, thì linh hồn tương ứng. Ví dụ: Loài vi rút, có cấu trúc vật chất đơn giản, thì linh hồn của chúng đơn giản. Đó là các chuỗi sóng được hình thành từ thể vía và lõi thông tin của loại sinh vật này. Chúng chưa có trí nhớ, nhưng có các tổ hợp thồn tin lưu giữ hình ảnh của chúng. Tất nhiên chúng có luân hồi. Cây có linh hồn không? Có! Cây có sự sống, đã có trường sinh học của cây, tức là khi cây chết đi, nó cũng lưu giữ sự tồn tại của thể vía và lớp thông tin ghi nhớ cấu trúc hình ảnh của cây đó. Cây có tri giác.
Những linh hồn sơ đẳng này tồn tại ở một “thế giới cấp thấp”, khác thế giới của thiên linh. Và ứng với một loại linh hồn ấy, có các thế giới khác nhau. Trong Vũ trụ có đến 3000 thế giới, phát triển từ thấp đến cao, đó là qui luật tiến hoá của linh hồn.
Thượng đế vĩ đại của chúng ta ban cho sinh vật ấy những phần linh quang thích ứng. Những “đốm” linh quang ấy tạo ra sự sống cho sinh vật. Linh quang đó là linh hồn. Khoa học đã chứng minh được cây có thần giao cách cảm, cây biết nghe nhạc, hay các vết “trường sinh học” tồn tại sau khi cây đã chết. Với chúng ta, đó chính là linh hồn của cây. Tuy nhiên: Do trình độ tiến hoá của cây rất thấp, các linh hồn của thế giới sơ đẳng ấy rất dễ “tan vỡ”, “náo loạn” khi có xung chấn mạnh của từ trường Vũ trụ, trái đất như: Sao băng, bão từ trường, các cơn bão, sấm sét, chúng hoảng loạn và dồn vón cục lại, lại tan ra, lúc liên kết, lúc tách rời nhau trong thế giới của chúng. 
Khẳng định: Sự sống là vĩnh viễn. Đó là sự tồn tại và luân hồi vô cùng vô tận cho đến ngày tận thế của Vũ trụ. Sự sống ở đây là sự sống của linh hồn, tức là các khối linh quang các cấp của Thượng đế ban cho các loài sinh vật. Không có sinh vật cấp thấp, ắt là không có sinh vật bậc cao, đi với nó là các thể linh hồn đồng loại. Các sinh vật tiến hoá theo các con đường khoa học ngày nay đã xác định-Theo qui luật tiến hoá của linh hồn mà ngày nay khoa học chưa tìm ra. (Năm 2008). Nay chúng ta trình bày, xác định qui luật này.
Sự chết:
Một sinh vật gồm có: Vật chất siêu đẳng và vật chất sơ đẳng. Vật chất siêu đẳng là linh hồn, vật chất sơ đẳng là thể xác thuần tuý. Chỉ có thể xác thuần tuý bị chết đi theo qui luật tự nhiên mà thôi. Không có sự chết tuyệt đối, chỉ có sự chết tương đối, là “cái chết sinh vật thông thường”, là cái sự linh hồn rời bỏ thể xác về cõi vô hình.
2-Sự sống của con người.
Sự sống của con người là sự kết hợp hai phần vật chất trong thế giới trần gian loài người. Đây là nghĩa hẹp.
Nghĩa rộng: Sự sống của con người là sự tồn tại bất tử của linh hồn, là quá trình luân hồi qua các kiếp của con người. Ứng với mỗi kiếp là các thể xác khác nhau và gắn với một linh hồn duy nhất, bất tử, nhưng trình độ tiến hoá khác nhau trong các kiếp đó.
Khối Linh quang Vũ trụ-tức Thượng đế quyết định sự tồn tại, số phận dài hay ngắn của con người sinh vật ở trần gian. Bằng cách: Cho nguồn nguyên năng của Vũ trụ duy trì “sự sống” của cơ thể đó, gắn với một linh quang cụ thể. Linh quang này (tức linh hồn người) chịu sự chi phối của Thượng đế.
Giải thích rõ hơn: Con người là “Vũ trụ con” trong Vũ trụ lớn. Khi một cơ thể hình thành trên Trái đất, nó chịu ảnh hưởng của các luồng khí nguyên khí Vũ trụ, như: Sóng từ trường trong Vũ trụ (Từ trường các sao, các vệ tinh của mặt trời, trái đất) và đó chính là các Nguyên năng của Vũ trụ. Nguyên năng này tại trung tâm của Vũ trụ, xuất phát từ khối linh quang vĩ đại (Thượng đế). Và đã có thể sáng tỏ hơn điều này: Số phận con người sinh ra được qui định rất rõ, theo qui luật của tự nhiên chứ không bí ẩn gì, không phải là bói toán nhảm nhí! Về mặt vật chất mà nói: Một cơ thể là tổng hợp của hai phần vật chất, hai phần vật chất này bao gồm các thành tố phân tử tạo nên. Các phân tử có cấu tạo từ các nguyên tử. Các nguyên tử bị chi phối bởi các sóng Vũ trụ. Nói một cách chính xác hơn: Chúng là một phần của Vũ trụ, chịu ảnh hưởng từ “hạt nhân” Vũ trụ-đó là Nguyên năng Vũ trụ-do Thượng đế tạo ra.
3-Số phận con người.
Tại sao Thượng đế lại quyết định số phận con người một cách chính xác như vậy? Quyết định bằng việc cho linh hồn đầu thai trở lại, cho nó nhập vào nhập vào một thể vật chất sơ đẳng (thể xác). Thể xác này là hai tế bào (tinh trùng và trứng ) vừa nhập thành, tạo ra một sự sống thể xác. Đó là giai đoạn đầu. 
Vì linh hồn phải chịu một kiếp quả tương ứng, cho nên cơ thể kia ngay từ lúc trong thai, đã phát triển tuân theo ý chí của Thượng đế! Vì sao? Vì: Thai đã hình thành các bộ phận cơ thể, các bộ phận này về mặt quảng tính (to, nhỏ, ngắn, dài, rộng, hẹp…) phải phù hợp với số phận kẻ đó trong kiếp này. Tức là: Về mặt nhân tướng, phải phù hợp trước khi ra đời. Ví dụ: Một kẻ là lãnh tụ vĩ đại đức dộ, thì nhân tướng ắt sẽ khác một kẻ là sát nhân vô lại. Vậy những bộ phận cơ thể đã hình thành ở trong thai, chứ làm sao mà ra đời rồi mới hình thành diện mạo hình dáng tai mắt? Vấn đề cuối cùng của việc số phận này là: Cho ra đời vào thời điểm nhất định, tương ứng, phù hợp tuyệt vời, để con người kia tiếp tục nhận được một nguồn Nguyên năng định sẵn do Thượng đế qui định, tạo nên số phận của cuộc đời người đó. ( Việc này giải thích con người ra đời ở thời điểm khác nhau sẽ có số phận khác nhau. Khoa bói toán tử vi, hà lạc, bốc phệ phương Đông, đó là các phép của con người tìm ra để biết số phận của con người. Thượng đế cho các Thánh xuống để giáo hoá nhân loại nhận thức các phép này). Vì một lý do nào đó, kẻ đó ra đời khác qui luật trên, trái với lẽ tự nhiên, ắt bị Thượng đế trừng phạt.
Nhân đây cũng nói luôn: Việc nhân bản tạo ra các bộ phận thuần tuý, tức là không có linh hồn, thì không xét theo thuyết luân hồi này. Tại sao hai người sinh cùng một thời điểm, mà số phận lại vẫn khác nhau như vậy? Hoá ra tử vi sai à? Không phải. Toán tử vi, hoặc các phép toán đoán mệnh chẳng qua là các phép để tìm được bí mật của người đó, hoặc sự vật đó. Nó chỉ là các phép cơ học thông thường, nó chưa giải thích được tận gốc bản chất số phận của con người theo thuyết luân hồi. Các người khác nhau thì có linh hồn khác nhau. Các linh hồn khác nhau lại có nghiệp quả khác nhau; làm sao chúng lại tuyệt đối giống được nhau, giống như khi sống, con người chúng ta giống nhau? Do đó, vấn đề sinh cùng lúc, số phận giống nhau chỉ tương đối mà thôi, nhưng có những nét căn bản giống nhau. Số phận, hay sự chi phối của Thượng đế phụ thuộc vào địa điểm nơi sinh, gia đình, dòng họ (phúc đức, thành đạt), nhà ở, con cái của người đó. Nghĩa là: Các vị trí địa lý trên Trái đất khác nhau, thì khi sinh ra, con người chịu tác động (nhận) được nguyên khí khác nhau. 


Share:

Lưu trữ Blog

Translate