Thiên Đạo của chúng ta Đạo đời song tu, không bỏ tục trần, lánh
đời hưởng lạc thú an lạc, mà phải nhập thế xây đời bằng Chính Pháp, thì sau khi
chúng ta đạt trạng thái cao quí này rồi, vẫn phải quay về thực tế cuộc sống để
sống trong một đời sống chúng sinh với đủ thói tật hàng ngày. Chúng ta lại có
gia đình, chồng vợ, con cái, lo ăn mặc lao động sản xuất; chống cái ác trong
lòng, cái ác ngoài đời…
Vậy phải làm thế nào? Thánh Đức thần tiên tại thế là thế nào? Hay
là lên núi tu tiên, vào chùa tu hành? Không được, vì Chính pháp. Vậy chúng ta
phải Đĩnh ngộ nhập thế.
Đĩnh ngộ là thế nào? Là Đĩnh đạc giác ngộ, tức là đĩnh đạc tâm
trí, nhận rõ ranh giới, giá trị của Pháp, của đường tu luyện bản thân, hòa đồng
cùng đời sống, nhưng không vào hùa, lặn ngụp trong đó với mọi thói đời thường
tình; nhưng thật giản dị, chân thành trong cuộc sống, chứ không kiêu hợm cá thế, đĩnh ngộ rất quan trọng; nhiều
người thiền tu rồi, vì thấu ngộ, thành ra khinh đời, khinh kẻ bần tiện, hóa
thành hâm hâm, thích giảng đạo, thích triết lý vụn vặt, nói đến cái cao siêu,
khi chân mình còn lấm đất, chưa thoát được tục giới.
Thấy cái gì cũng không như ý mình, thành ra khó chịu với mọi thứ,
muốn thoát tục cho nhanh. Lại nữa, có người khi giác ngộ rồi, nhưng sau một
thời gian, không giữ được lòng thanh, có tham luyến mọi thứ tạp bậy, danh vọng,
thậm chí có kẻ dùng huyền thuật thần thông làm việc bất chính, hại người thiện,
tất đoạ sang đường tà.
Ranh giới thiện ác, chính tà phải xác định cho thật rõ: Càng đắc
đạo cao thâm, càng ít lời, càng ít nóng giận, càng ít phàm thói; không tranh
biện dông dài; cấm tranh biện và triết vụn, khoe ngộ năng linh; trổ tài huyền
thuật. Yêu thương con người, sống vì mọi người, không tham mọi sự, không khinh
thường cuộc sống trần ai, mà cải hoán nó-vì nó là trường học, cái nôi muôn đời,
sao bỏ nó được. Đó là thiện, còn ngược lại là tà. Ta cấm các đệ tử bỏ đời, ham
thoát tục; mà giải thoát bằng cách tâm tu hằng ngày, bằng cách thiền công, rồi
giữ mình trong cuộc sống; gắng làm mọi việc có ích nhất cho mình, gia đình và
cộng đồng một cách chân chính. Ta nhắc lại: Đắc ngộ-giải thoát chỉ là bước đệm
thành công để hành đạo-tức là thực hành Chính Pháp xây đời tại thế! Thánh Đức
thần tiên tại thế là như vậy. Cho nên, Thiên Đạo khác xa các pháp môn ở lý đó.
Khai nhãn, đạt thần thông, chỉ là một bước tiếp của con đường tu
luyện. Ta ngay từ đầu nổi Pháp, đã nói, chỉ cứu bệnh và tâm linh một thời gian,
để thiên hạ biết đường, rồi để dạy học trò. Có lúc triển khai thần thông, cốt
cứu đời, mở Pháp, không vì danh lợi tầm thường.
Đĩnh ngộ nhập thế, tức là sống để cải tạo bản thân-xã hội; nếu
không đĩnh ngộ, nhận thức giác ngộ hàng ngày, khi thiền công tự sám hối, tự soi
rọi lại tâm-thể, mình thấy cái đúng sai hay dở ta đã làm được thế nào, rút kinh
nghiệm ra sao, thanh lọc ra sao, khí chất nội ngoại vía tốt hay xấu, tư tưởng
thanh trọc hay dở gì…Chớ cầu khấn, kinh kệ nhiều, phải tự cứu mình trước khi
Trời cứu. Cứu mình là nâng cao mức năng lượng bản thân, đức năng thắng số bằng
hành đạo thiện lương, tu luyện khí công siêu đẳng, tất được khỏe mạnh, thanh
tươi, phúc thọ an vui. Rồi khi hiểu và ứng dụng được năng lượng-tâm linh trong
cuộc sống, sẽ thấy không cần chọn hướng nhà, chọn tuổi vợ chồng, chọn ngày tốt
xấu, rồi yểm đảo, giải hạn cúng sao cúng vía, đốt vàng mã là thừa thãi, vô
nghĩa đối với chúng ta; cúng tà thần, cúng mặn là tà môn, mê tín ngu muội, càng
hại thêm cho vong hồn; mới hiểu Vua Cha và Ta, các thầy dạy đúng. Tự mình xử lý
mọi việc, coi trò bói toán, mê tín chỉ là nhảm nhí, vì mình tu luyện tốt, sẽ
biết mọi chuyện, mình nắm được số mệnh cũng như con đường của mình, số phận
trong tay mình. Mới thấy Ta cấm học trò ngồi đồng, giở trò bói toán, thực hành
huyền thuật kiếm ăn là đúng đắn. Ta cấm muôn năm sau; kẻ nào không làm đúng,
tất không phải là thần dân Thiên Đạo, phải đuổi cút chúng khỏi Thánh Đức, nếu
không sẽ phá Đạo, phá Pháp, phá Thánh Đức. Tại sao như thế, học Luật Đạo để
hiểu thêm.
Muốn thế, ngày nào cũng phải tui luyện Đại Pháp Tâm Công, xuất vía
lên Kim Tự Tháp trên Trung giới của chúng ta mà tu, học thêm, rồi lại trở về
trần mà hành Đạo; lọc sạch bụi trần, tẩy sạch khí ám ra khỏi người hàng ngày,
để tâm hồn thể vía thật sạch sau mỗi ngày nhập thế; cùng nhân loại tiến bộ tiến
lên! Ấy là đời đạo song tu. Đó là cứu mình, rồi cứu người, muôn thế hệ, khi nào
loài người còn sống ở Hạ giới được, thì còn phải đạo đời hợp nhất!
Ta gieo Pháp này cho nhân loại, cốt ở việc ấy mà thôi!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét