( Bài đọc thêm của
cấp 2- 3 TP-Tài liệu Cha dạy Đạo Cao Đài)
“Phương pháp tu luyện: Cấu đi lên hay
NGHỊCH CHUYỂN =>theo SANH LỘ xuyên qua 9 khiếu => Tinh hoá KHÍ
=>tạo Thánh Thai =>nuôi dưỡng =>tạo Kim Thân = Phật tử (trên Bàn thờ
Hậu Thiên= phía dưói), trong mình (ức) => lên Nê hườn Cung =>ra Thiên môn
về Niết Bàn.
Chúng tôi trình bày mục Nhị Xác Thân
qua các lời dạy của Thầy nơi Thánh Ngôn Hiệp Tuyển và Đại Thừa Chơn Giáo.
Nơi trang 26, Thánh Ngôn Hiệp Tuyển, Thầy có dạy :
" Ngọc Đầu Sư khả tu truyền pháp, thuyết Đạo.
Kẻ nào trai giới đặng mười ngày đổ lên, thọ bửu pháp đặng.
Chư Môn Đệ phải trai giới. Vì tại sao ?
Chẳng phải Thầy còn buộc theo cựu luật, song luật ấy rất nên qúy báu không giữ
chẳng hề thành Tiên Phật đặng.
Thầy cắt nghĩa :
Mỗi kẻ phàm dưới thế nầy đều có hai xác thân. Một phàm gọi là corporel. Còn một
thiêng liêng gọi là spirituel. Mà cái thiêng liêng do nơi cái phàm mà ra nên
gọi nó là bán hữu hình, vì có thể thấy đặng mà cũng có thể không thấy đặng.
Cái xác vô hình huyền diệu thiêng liêng ấy do nơi Tinh Khí Thần mà luyện thành.
Nó nhẹ nhàng hơn không khí. Khi nơi xác phàm xuất ra, thì lấy hình ảnh của xác
phàm như khuôn in rập. Còn khi đắc đạo mà có Tinh Khí, không có Thần thì không
thế nhập mà hằng sống đặng.
Còn có Thần mà không có Tinh Khí thì khó hườn đặng Nhị Xác Thân.
Vậy ba món báu phải hiệp mới đặng.
Nó vẫn là chất, tức hiệp với không khí Tiên Thiên, mà trong khí Tiên Thiên thì
hằng có điển quang. Cái Chơn Thần buộc phải tinh tấn, trong sạch mới nhẹ hơn
không khí ra khỏi ngoài Càn Khôn đặng.
Nó phải có bổn nguyên chí Thánh, chí Tiên, chí Phật mới xuất Thánh, Tiên, Phật
đặng.
Phải có một thân phàm tinh khiết mới
xuất Chơn Thần tinh khiết.
Nếu như các con còn ăn mặn luyện đạo rủi có ấn chứng thì làm sao mà giải tán
cho đặng ?
Như rủi bị hườn, thì đến khi đắc đạo, cái trược khí ấy vẫn còn, mà trược
khí thì lại là vật chất tiếp điển (bon conducteur d’électricité) thì chưa ra
khỏi lằn không khí đã bị sét đánh tiêu diệt. Còn như biết khôn thì ẩn núp tại
thế mà làm một bậc “Nhân Tiên” thì kiếp đọa trần cũng còn chưa mãn.
Vì vậy Thầy buộc các con phải trường trai mới đặng luyện đạo.
Với Thánh giáo này, ngay từ buổi mới Khai Đạo, Thầy cũng đã dạy truyền pháp cho
kẻ nào trai giới đặng 10 ngày trở lên và muốn luyện đạo phải trường trai mới
đặng. Luyện đạo là luyện tam bửu Tinh Khí Thần để tạo một Nhị xác thân. Xác
thân thứ hai thiêng liêng vô hình (périsprit) ngoài xác thân nhục thể hữu hình
của chúng ta. Hơn nữa Tân luật của Đại Đạo Tam Kỳ Phổ Độ, chương Tịnh Thất có
định nghĩa là nhà thanh tịnh để cho các tín đồ vào mà tu luyện và ghi 8 điều lệ
nghiêm chỉnh để tịnh viên phải tuân theo kỷ luật tịnh trường.
Người môn sanh Cao Đài cần tu luyện là mong giải thoát kiếp luân hồi đọa lạc
trần ai khổ lụy này, mà đó chính là mục đích tối yếu của việc tu hành. Đức
Thượng Đế mở Đạo Kỳ Ba để độ rỗi các bực nguyên căn còn sa đọa và Thầy hứa tái
lập đời Thượng nguơn Thánh đức cho nhơn loại được hưởng sau Hội Long Hoa lọc
thánh phân phàm.
Trong Thánh Ngôn Hiệp Tuyển, trang 173, Thầy dạy về Giới tửu (18.1.1927) Bính
Dần, Thầy cũng nhắc lại về Nhị Xác Thân, như sau :
" Thầy nói cái Chơn Thần là Nhị xác
thân các con, là khí chất (le sperme), nó bao bọc thân thể các con như
khuôn bọc vậy, nơi trung tim của nó là óc, nơi cửa xuất nhập của nó là mỏ ác,
gọi tiếng chữ là Vi Hộ ; nơi ấy Hộ Pháp hằng đứng mà gìn giữ chơn linh các con.
Khi luyện thành đạo, đặng hiệp một với khí, rồi mới đưa thấu đến Chơn Thần,
hiệp một mà siêu phàm nhập thánh".
Như vậy, người tín đồ Cao Đài dầu ở chi phái nào siêng tu luyện là không sái
chơn truyền của Thầy từ buổi sơ khai, miễn phải được bực Minh Sư truyền pháp,
được Ơn Trên hướng dẫn. Nếu vào Đạo chỉ
biết cúng kiến, tụng kinh mà không lo tu tâm dưỡng tánh, lập đức bồi công và
luyện đạo để giải thoát linh hồn thì có ích gì . Miễn hành giả đừng dục
vọng mong thành Tiên Phật, ham luyện đạo mà khinh thường việc làm công quả, trợ
nghèo giúp khổ cho đồng bào, không lo tu tâm luyện tánh thì việc đắc đạo khó
thành. Hành giả phải hành đủ tam công tức là công quả, công trình, công
phu thì kết quả mới viên mãn. Ơn Trên thường bảo không có vị Tiên Phật nào
thành được mà thiếu một trong Tam công.
Đại Thừa Chơn Giáo ở trang 178, Thầy có dạy về Nhị Xác thân :
" Ngoài cái giả thân này, còn một cái chơn-thân khác nữa. Chơn-thân ấy là
chi? Là nhị xác thân vậy. Cái xác thân
ấy mới vững bền muôn kiếp, sống mãi bằng Trời, không tử, không sanh, không
thêm, không bớt. Luyện đặng cái chơn thân này thì trường sanh bất tử, khỏi
chịu quả báo luân hồi, đời đời kiếp kiếp an hưởng vui chơi nơi Bồng-lai
Tiên-cảnh. Ấy là Chơn Nhơn vậy
Thầy thấy người đời hằng lầm tưởng
cái giả thân ( Nhơn thân) nầy tu luyện đặng cầu bất tử, trường sanh. Khờ lắm
thay! Dại lắm thay! bởi câu-chấp mà sa mãi tội tình, trầm luân muôn kiếp. Cái
xác thân nặng nề, nhơ bẩn thúi tha này còn ham hố làm chi? Cái điểm linh hồn bị
mang xác thịt này chẳng khác như bị núi Thái Sơn dằn chận. Cái điểm linh hồn
ngày nào bỏ đặng xác thân này thì chẳng khác chi để ghánh Thái Sơn xuống vậy.
Linh hồn ra khỏi xác thân này thì mừng vui khôn xiết, khoái lạc vô cùng. Những
linh hồn còn nặng nghiệp quả tiền khiên phải chịu vâng theo Tạo Công sai khiến,
mượn xác thịt lập công, trả rồi nghiệp quả.
Những Phật Tiên ngày trước cũng dùng điểm linh quang giáng thế, mượn xác thịt
mà luyện đạo. Lấy ngươn khí nguơn tinh hiệp cùng nguơn thần tạo nên Tiên Phật.
Có nhị xác thân thì từ đó sấp sau mới là có thứ ngôi địa vị, chớ điểm linh quang
là một cái yếng sáng mà thôi, nhưng cũng biết linh thông biến hóa."
Ở trang 149, Thầy cắt nghĩa hai chữ Tu Luyện như sau :
"Chữ TU là gì ?
Tu là bồi bổ tinh khí thần cho đầy đủ, đức tánh cho hoàn toàn, bỏ nhơn dục tầm
đường Thiên Lý thuận mạng, giữ thanh tịnh ôn hòa, chỗ nào sứt mẻ hư hao thì tô
bồi cho đầy đủ. Chữ LUYỆN là gì ?
Luyện là trau giồi cho sáng suốt hoàn toàn, giũa mài, rèn đúc cho trơn tru khéo
léo.
Tu mà không luyện chẳng khác chi một cục sắt không rèn làm sao thành một món
khí giới ? Luyện là RÈN, thì chẳng khác nào một cục sắt đó còn đương vô dụng.
Luyện nó phải nướng cho nó cháy, rồi đập giũa, cạo, gọt, rèn, đúc mới thành cái
khí giới. Người tu cũng thế.
Muốn cho huệ mạng tròn đầy sáng suốt thì
cần phải phanh luyện, mài giũa ngày đêm cho thành Kim Thân, Phật Tử. Ấy là
phương pháp tu luyện.
Các con khá biết rằng Thầy hằng nói: Thầy là các con, các con tức là Thầy. Có
Thầy mới có các con, mà có các con rồi mới có chư Tiên, Phật, Thánh, Thần; thì
người là "tiểu thiên địa". Điểm
linh quang nào muốn tạo Phật tác Tiên cũng phải đầu thai vào thế giới hữu hình
Vật Chất: Dầu cho một vị Đại La Thiên Đế giáng trần đây không tu luyện cũng khó
mong trở lại.
Điểm LINH QUANG là gì ?
Là một cái yếng sáng mà thôi. Thái Cực là một "Khối Đại Linh Quang"
chia ra, ban cho mỗi người một "điểm tiểu linh quang", khi đầu thai
làm người. Đến chết điểm linh quang ấy quay về hiệp nhứt với "Đại Linh
Quang".
Các con có rõ hai chữ THIÊNG LIÊNG chăng ?
Thiêng Liêng là nối tiếp theo. Hễ kẻ nào tu đắc đạo cũng phải chịu dưới luật
riêng cơ pháp.
Trời ban cho mỗi người một điểm linh quang ( nguơn thần). Điểm linh quang ấy
phải đầu thai xuống thế giái hữu hình vật chất nầy, mượn xác phàm tu luyện mới
thành Tiên đắc Phật. Nhờ có cái xác phàm nầy mới thành Đạo, mà tạo Phật tác
Tiên, tiêu diêu cảnh lạc. Tại sao vậy ?
Tại tuy có ngươn thần mà không có ngươn tinh, ngươn khí thì làm sao tạo thành
Nhị xác thân ? Ngươn thần là dương , ngươn khí là âm. Đạo phải có âm dương mới
sản xuất Anh Nhi tạo thành Xá Lợi.
Mượn cái xác phàm này mà lấy ngươn tinh: khí, huyết, rồi luyện ngươn tinh cho
thành ngươn khí thì tinh Hậu Thiên trở lại Tiên Thiên.
Luyện ngươn khí là nuôi lấy ngươn thần cho sáng suốt. Dầu cho vị Phật Tiên nào
cũng vậy, phải chịu đầu thai vào thế giới vật chất luyện cho thành Thánh Thai
Phật Tử mới về ở thế giái hư linh, chớ đừng nói trong hàng Phật, Tiên đắc đạo
mà không tu luyện theo pháp này, thì làm sao thành chánh quả!!!
Phép luyện đơn chẳng chi lạ. Hễ muốn tạo thành Thánh thai phải dụng công phu
nghịch chuyển pháp luân thì thành Thánh”. (
Sưu tầm-Xin Vua Cha cho vào Pháp môn để giáo hóa thêm).
Nói thêm:
Như vậy,
theo Vua Cha dạy Đạo Cao Đài, luyện Đạo chính là luyện Huyền công, trong đó có
luyện Nhị Xác Nhân-tức là Linh hồn. Linh hồn chúng ta tại xác trần bị bao bọc
bởi thể xác, và tinh thần, tạo ra thể vía của thể vía của linh hồn. Muốn xuất
thần-hồn, thì phải luyện thân tâm, khai mở các huyệt đạo, làm cho thể vía của
linh hồn tinh sạch bằng thân-tâm sạch, muốn thân tâm sạch, phải luyện
Tinh-Khí-Thần, rồi đưa Thần-hay hồn mình xuất khiếu ra khỏi xác thể, hợp với
chất khí Tiên Thiên là Thành Đạo, Đắc Đạo; đi học trên Vũ trụ, xuất hồn đi các
cảnh, càng lên được cao, càng tốt, do tu luyện thân tâm tốt, thể trọc vía càng ít,
thì linh hồn mình càng xuất được lên cao, đắc Thần tiên tại thế, sau này mãn
thì cũng đắc chính cái tầng cảnh giới-tầng khí cao mình đã bay lên được. Muốn
thoát được sinh tử luân hồi, thì phải bỏ được hệ thống các hình tư tưởng và thể
vía trọc bám vào hồn mình, theo qui luật đồng thanh tương ứng, đồng khí tương
cầu, do hết vía xấu, chỉ còn linh quang gốc, tức linh hồn chân chất nhất-lõi
của tổ hợp hồn vía-hay nói gọn là vía
không còn, chỉ còn hồn, thì sẽ thoát luân hồi, về thẳng Thượng giới, đắc
ngôi vị Tiên Phật.
Học viên
TP đến trình độ xuất hồn, đạt từ 3-7 thông-lên đến Kim Tự Tháp-hiền
nhân nhập thế xây đời là Đắc đạo-tức là Thần Thánh Tiên Phật tại thế. Chỉ khác
là chúng ta nói bằng ngôn ngữ khoa học và khoa học tâm linh hiện đại cho dễ
hiểu hơn mà thôi.
TP
luyện 7 cấp, theo các pháp khác là có cả Tinh-Khí-Thần-Thần hoàn hư; có cả Nội
công-Ngoại Khí, Âm dương công, Thần công, Thần thông ngoại cảm-khai Nhãn và
luyện Thất thông: Thiên Nhãn thông, Tha Tâm thông, Thần cảnh thông, Túc Mạng
thông, Thiên Nhĩ thông, Lậu Tận thông-nhưng chúng ta khác Phật giáo còn có An Lạc Thông-tức Đĩnh ngộ Nhập
thế xây dựng Thiên Đường-Niết bàn Tại thế.
Như thế là
chúng ta tự hào là có đủ tinh hoa của Khí công, Luyện Đạo của các pháp môn, tôn
giáo trước kia, không để mất tinh hoa Nhân loại.