Đã bao năm, man mác lá mùa thu
Lòng dạo bước, tâm hồn mang thân mộc
Cười với gió, hồn thổi về nơi ấy
Có chút mặn nồng, đậm nét sang đông
Khi ta nói, ta cười và ta khóc
Cả lục bình xanh, sơn thủy hữu tình
Nét đậm xuân kiêu, hồn người lương thiện
Có còn nhớ, đến năm tháng trôi qua
Bút tích bờ vai, còn vài nốt nhỏ
Biết cốt còn đâu, khi đã tuổi già
Thân xác là chi....Linh căn là chi
Mà bao năm tháng, thiên tu ngàn kiếp.
Bước chân đi chỉ để lại một vết
Đó là nốt son, che kín thân người
Có ai hiểu cho, Có ai hiểu cho
Ngày tháng qua, mỗi khi ta cầm bút.
Tích nốt chân kiêu, vương vấn nỗi sầu
Tan trong gió, là tiếng đàn nan giải
Đi trong mơ, là xuất xứ linh hồn
Nhiệm vụ được giao, bề trên xác định
Thay đổi nghiệp tôn, bản chất linh hồn
Đừng suy ra xa, đừng nên so sánh
Đừng nên xưng khổ, đừng bỏ nhân tình
Cái khó còn nguyên, nhân gian không hiểu
Vững bước tâm căn, duyên số một mình
Tràn vào trong ta, và bao sóng gió
Bỏ lại trong cơn, thấp thỏm giật mình
Di thân một bước, hóa tan sương muối
Cốt hỏi bề trên, nhân hóa một lần
Tu là tu, không tu vẫn là tu
Ngủ là thiền, vô thức cũng là thiền
Mơ là ảo giác, không mơ là cảm giác
Hãy mang thân đi, âm thầm nhân quả
Tất cả phù du, phù phiếm một thời
Có nhân có đức, vạn phúc trong ta
Vô nhân Vô đức, Vô phúc ngàn đời.
Hien Nguyen, 6.35 pm, ngày 16/11/2014