NGHIỆP QUẢ ĐỐI VỚI NGƯỜI HỌC ĐẠO

Chân Sư có dạy đệ tử như sau : “con phải vui lòng chịu đựng nghiệp quả của con, dẫu rằng nó như thế nào và coi sự đau khổ đến với con như là một điều vinh hạnh, vì nó chỉ rằng Các Đấng Thiêng Liêng điều khiển luật nhân quả đã thấy rằng con đáng được giúp đỡ”.

Quả nhồi :Những người chí nguyện bước chân lên đường đạo thường hay bị quả nhồi, tai nạn và nghịch cảnh đến cho họ. Điều này được nhắc nhở luôn luôn, trước hết để cảnh giác những người học đạo cho họ biết trước việc gì sẽ xảy đến, và sau nữa, là để cho họ giữ vững tinh thần cho được bình tĩnh, an vui khi nghịch cảnh xảy đến một cách thật sự.

Luật nhân quả là một định luật thiên nhiên, cũng như mọi định luật khác về vật lý học. Người ta có thể tạo ra những điều kiện để cho nó cấp thời hành động và ảnh hưởng trực tiếp đến mình, hoặc tự đặt mình vào những điều kiện khác để tạm thời đình hoãn sự hành động của nó một thời gian. Chúng ta hãy lấy một ví dụ : Điện lực luôn luôn hoạt động luân chuyển trong không gian, nhưng ta muốn dùng mãnh lực của điện khí để thắp đèn, thì ta phải cần dùng đến một cái máy phát điện, dây điện và bóng đèn, làm cái động cơ cho điện lực có thể biểu lộ sức mạnh của nó. Luật nhân quả cũng hành động như vậy, và cái động cơ để làm cho nó bắt đầu tác động trong đời người là sự bầu thai chuyển kiếp trên cõi thế gian bằng phương pháp luân hồi. Một vài sự thay đổi trong đời người có thể hối thúc sự hành động của luật nhân quả đối với y. Thí dụ khi một người tự hiến dâng, làm một người phụng sự trên đường đạo, thì những Đấng Cầm Cân Nghiệp Quả có thể sửa đổi cái động cơ, giải tỏa số nghiệp quả còn lại của y để cho y trả những nghiệp quả đó trong một thời gian ngắn. Cái ý chí muốn tiến mau trên đường đạo chính là cái nguyên nhân thật sự làm sửa đổi cái động cơ nghiệp quả của y, giống như cái survolteur tăng điện thế. Như vậy, khi mà sự đau khổ và nghịch cảnh xảy đến cho người học đạo, thì điều đó chỉ rằng các đấng thiêng liêng đã chiếu cố đến nguyện vọng của y, và đó là một triệu chứng tốt. Trái lại, nếu không có gì xảy ra, và mọi việc đều trôi chảy bình thường thì đó có nghĩa là các Ngài chưa chiếu cố ! Về điểm này, quan niệm của huyền môn trái ngược hẳn với quan niệm thế gian : Những gì thế gian cho là tai họa, đau khổ, thì về phương diện huyền môn lại là điều tốt, vì nó là những triệu chứng của sự tiến hóa mau lẹ.
Nếu trong cơn đau khổ và thất bát về tài sản vật chất, ta lại còn bị thêm chỉ trích, chê bai và kết án của người xung quanh, thì đó là một dịp trả quả tốt nhất. Có những nghịch cảnh gây nên sự thiện cảm đó nâng đỡ tinh thần của ta rất nhiều, Trái lại, có những nghịch cảnh xảy đến còn kèm thêm những lời kết án, chê bai của kẻ khác. Trong trường hợp này, ta trả một số rất nhiều nghiệp quả cũ, và sự lên án, sự chỉ trích chê bai đó giúp cho ta trả dứt quả xấu một cách mau chóng và trọn vẹn.
Sự hiểu biết những điều trên đây, giúp cho ta có đủ sức mạnh tinh thần để chịu đựng sự đau khổ, và để cho ta có thể an ủi và giúp đỡ người khác trong cơn đau khổ của họ.

Mỗi người trong chúng ta đều có một khối cộng nghiệp gồm tất cả những hành động cả tốt lẫn xấu của ta trong nhiều kiếp. Vì trong quá khứ, tất cả chúng ta đều trải qua giai đoạn làm người dã man, trong khi đó chúng ta làm đủ mọi điều hung dữ, độc ác, nên không khỏi có một số nghiệp dữ đang chờ đợi chúng ta, để chúng ta trả dứt trong nhiều kiếp. Khi một người hiến dâng cuộc đời để phụng sự nhân loại thì tức là người ấy gián tiếp thỉnh nguyện cho nghiệp quả của mình được trả dứt mau chóng để cho trong một hai kiếp có thể thanh toán hết mọi nghiệp quả, thay vì để nó kéo dài đến hằng trăm kiếp.

Nếu chúng ta quan sát cuộc đời của những bậc Chân Tu hoặc của một vài Vị Thánh tên tuổi trong lịch sử, thì ta thấy những Vị ấy đã từng trải qua những cơn đau khổ rất lớn. Tất cả những người hiến dâng mình để phụng sự nhân loại đều bị đau khổ rất nhiều về thể chất lẫn tinh thần. Sự đau khổ đó cũng là góp phần vào việc chuẩn bị cho hành giả đi đến giác ngộ và giải thoát. Vì thế cho nên trong thánh kinh Thiên Chúa Giáo có câu : “Chúa thương người nào thì Chúa đem tai nạn dồn dập đến cho người đó” là ý nghĩa như vậy.
Những người đau khổ thường hay than thân trách phận và nghĩ đến những lúc mà thời vận của họ được sáng sủa hơn. Người học đạo nên làm ngược lại và nói : “Cũng may mà tôi chỉ có bị như vậy, chớ tôi còn có thể bị nhiều quả nặng nề hơn nữa. Tôi rất vui lòng mà trả cái quả đó và biết đâu, tôi có thể có nhiều nghiệp quả khác nữa mà tôi còn phải trả”. Chân Sư còn nói : “con nên nhớ rằng con không có ích lợi cho Chân Sư bao nhiêu, ngày nào mà con chưa trả xong mọi nghiệp quả xấu và con chưa được tự do”.
Tốt hơn là ta nên thanh toán cho dứt cái quả xấu còn treo lủng lẳng trên đầu ta, vì ta nên nhớ rằng Chơn Sư bị ngăn trở, chướng ngại rất nhiều bởi cái nghiệp quả xấu của người đệ tử, vì nó làm cho Ngài không thể dùng được những người ấy một cách tự do như ý Ngài muốn. Vậy khi tai nạn, nghịch cảnh xảy đến thì người học đạo nghĩ rằng : “Những nghiệp quả mà tôi đang trả đây sẽ giúp cho tôi trở nên hữu ích hơn cho Chân Sư, vì tôi sẽ được tự do hơn”. Khi nào tất cả những nghiệp quả xấu của người đệ tử đều trả dứt sạch, thì người ấy mới có thể để trọn thời giờ và sức lực vào công việc phụng sự thiên cơ.

Dứt bỏ lòng tham luyến, chiếm hữu.

Nếu người hành giả muốn được hoàn toàn tự do để phụng sự trong công việc của thiên cơ, thì không có cách nào hay hơn là cắt đứt mọi sự trói buộc, và từ bỏ mọi điều mong muốn sở hữu chiếm hữu của thế gian. Nghiệp quả có thể lấy mất đi của y những sự vật mà y ưa thích nhất. Trong trường hợp đó, người hành giả cũng phải vui vẻ luôn luôn và sẵn sàng dứt bỏ mọi sự cũng như mọi vật. Dứt bỏ là một điều rất khó làm. Sự chịu đựng nghiệp quả cũ còn dễ hơn nhiều. Ta phải loại trừ mọi ý thức về sự chiếm hữu người thân yêu. Điều sau này lại còn tế nhị hơn, vì ít có người đã dứt bỏ lòng chiếm hữu đối với những người thương yêu nhất của họ. Ta có thể nào dứt bỏ sự quyến luyến đối với những người thân yêu mà ta còn quí hơn là chính mình hay chăng ? Nếu ta nhận thấy trong tình yêu thương của ta, có sự gì có thể làm cho ta đau khổ, thì tất cả là có sự ích kỷ trong đó, mà ta phải loại trừ. Diệt trừ sự ích kỷ đó xong rồi, thì tình thương của ta sẽ mãnh liệt hơn, cao quí hơn và trong sạch hơn, và một tình yêu như thế không bao giờ có thể làm chướng ngại cho công việc của thiên cơ.
Ta có thể coi đó như là một sự thử thách khó khăn, mà tất cả những người học đạo nên thử trước đối với chính mình, để tập cho quen trước khi hoàn cảnh đó thật sự xảy đến. Không phải là ta nên dứt tuyệt mọi tình thương đối với người khác- đó là con đường tà đạo bàn môn. Ta vẫn có thể thương yêu người bạn của ta như thường, nhưng ta hãy cách xa người ấy một thời gian. Hoặc nếu ta muốn đi đến một nơi nào, bởi vì ở nơi đó có người mà ta thương yêu và ta muốn đến gần, thì ta hãy bỏ ý định đó và không đi nữa. Đó là cách ví dụ mà ta có thể cắt đứt những sợi dây duyên nghiệp nó ràng buộc ta một cách ích kỷ đối với người khác.
Nhưng phương pháp đó chỉ cho những người chí nguyện mà thôi, chớ không phải cho những người muốn sống cuộc đời dễ dàng êm ái, trôi chảy một cách bình thường. Khi nào ta có thể làm như vậy một cách vui vẻ và bằng lòng, thì ta mới sẵn sàng đáp ứng với tiếng gọi thiêng liêng, vì ta không thể nào hiến mình trọn vẹn cho công việc của Chân Sư, nếu ta chưa dứt bỏ được sự trói buộc thường tình của thế gian.
....................oOo................
Share:

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu trữ Blog

Translate